Trong những ngày “sôi sục” của Giải bóng đá Châu Âu EURO 2020 này, mời các bạn cùng đọc lại một truyện ngắn của nhà văn Azit Nêxin (Thổ Nhĩ Kỳ) – một trong những cây bút hài hước mà mình rất yêu thích. Truyện ngắn hài hước với những tình tiết đã được phóng đại này nói về cái sự mê bóng đá ở Thổ Nhĩ Kỳ từ cách đây gần 40 năm rồi, thế mà đọc lại sao vẫn thấy gần gũi với chúng ta hôm nay đến thế…
NHỮNG CỔ ĐỘNG VIÊN
Tác giả: Azit Nêxin (Thổ Nhĩ Kỳ)
Ghế trên xe điện thường chỉ trống lúc đầu tuyến. Tôi lên xe điện ở Metgiđie. Tàu chưa đến ga Siôli thì trên toa đã chật ních người: người thì treo lơ lửng trên những bậc lên xuống, người thì bám vào các khung cửa. Còn trong toa xảy ra chuyện… gì thì ai cũng biết!… Tàu điện mà!
Các hành khách trong toa làm gì? Một ông khách đọc báo, ông ngồi bên cạnh cố nheo mắt vào tờ báo. Người thanh niên trẻ ngồi sau hai ông này nghển cổ như con hươu để đọc những tin thể thao. Bỗng anh ta tức giận thốt lên:
– Mẹ cha nó! “Fener” thua rồi!
Cái ông có tờ báo, lưng gù, quay lại ném cho chàng thanh niên gầy còm nước da tai tái một cái nhìn tiêu diệt và hỏi một cách xỏ xiên:
– Thế anh tưởng là nó sẽ thắng à?
Ông ngồi bên cạnh ông lưng gù, người béo phục phịch, bị chứng hen, xen vào câu chuyện”
– Thậm chí nếu có Saban chơi ở hàng tấn công đi nữa thì “Fener” cũng không thể thắng được!
Một anh thanh niên khác má hóp hăng hái ủng hộ ông béo:
– Bác nói chí phải! Các cầu thủ “Besiktas” của chúng ta chơi như những con sư tử!
Nghe đến đấy, một phụ nữ trẻ ăn mặc sang trọng không kìm được nữa.
– Tụi “Besiktas” của các anh chỉ là một lũ chó con!
Bà chưa kịp nói hết câu thì có một giọng trẻ con vang lên:
– Có bà là đồ chó con thì có!
Không khí bỗng chốc nóng đến nỗi toa tàu trở nên giống như nghị viện khi xảy ra cuộc đấu khẩu giữa những người đảng đối lập với phe chính phủ. Có cảm tưởng chỉ chút nữa thôi là sẽ diễn ra ẩu đả và dưới mắt các nhà tranh cãi sẽ xuất hiện những vết thâm tím.
Đúng lúc này người bán vé tàu điện xen vào:
– Và tất cả là vì sao? Vì người ta xếp Khabib đá hậu vệ. Giá mà Khabib đá tiền đạo thì “Fener” đã phải ăn mấy quả rồi!
Một ông béo tốt, phương phi nói dằn từng chữ:
– Đừng nói những điều ngu ngốc! Có chấp mười Khabib thì “Fener” vẫn cứ thua!
– Thế ông đã thấy Khabib chơi bóng như thế nào chưa? Ông gù, người chủ tờ báo, lên tiếng bênh vực người bán vé – Không bao giờ tôi quên được cách đây hai năm, trong trận tranh chức vô địch quốc gia, Khabib đã sút thủng lưới ngay từ giữa sân. “Binh” một phát – thế là bóng đã nằm gọn trong lưới!
Để đáp lại, một hành khách nào đó đưa hai ngón tay lên miệng huýt một tiếng sáo dài.
– Này, ông bạn, đừng có nói bậy, – ông ta nói.
Lúc đó ông khách cụt tay ngồi phía trước đứng dậy, đứng xen vào giữa đám người đang cãi nhau, rồi với dáng điệu như của diễn giả phe đối lập khi bị phe kia không cho nói, lên tiếng:
– Hãy cảm ơn thánh Ala vì gió. Nếu như không có gió…
– Gió nào! Gió làm cho Giafer giống như cơn bão chạy phía cánh phải.
– Còn Khabib? Khabib đã có ba con trai mà anh ta vẫn chạy khắp sân như một con chó săn!
– Khabib có hai con trai, chứ không phải là ba.
Người bán vé không kìm được:
– Ông nói gì? Ah ta có ba con, hai trai một gái!
– Thôi đừng bốc phét! Chiều nào tôi và Khabib chẳng ăn cơm quán “Chiachir”.
– Anh ta sắp kể cho tôi nghe về Khabib đây! Tôi với anh ta ba năm chơi trong đội trẻ ở Takhtakal.
Thêm một ông khách nữa tham gia vào câu chuyện:
– Cả hai ông đều nhầm! Đó không phải con anh ta.
– Anh nói thế là có ý gì, chàng trai? – Một ông già móm mém hỏi anh thanh niên.
-Tôi là chàng trai đếch gì của ông? Ông biết ông đang nói gì không?
– Sao cậu lại cáu? Tôi nói với cậu thân tình mà cậu lại nổi cáu, – Ông già móm lúng túng – Cậu định nói gì về mấy đứa con của Khabib?
– Đó không phải là con của Khabib, mà là con riêng của vợ anh ấy, với người chồng trước …
Trong lúc người bán vé và một số hành khách tranh cãi về số con của Khabib và xác minh xem đó là con của ai, thì ở cuối toa cũng có một cuộc tranh cãi sôi nổi:
– Nếu hiệp hai Zulfi không bị đốn ngã anh ta đã cho thấy tài nghệ của mình!
– Thế anh có biết Muôctaza không? Phải, phải Muôctaza. Anh ta đáng giá gấp mấy chục Zulfi của anh ấy chứ!
– Anh hãy xéo đi với gã Muôctaza của anh!…. Liệu chừng kẻo có lúc uất lên mà chết!
– Cái gì? Anh muốn gãy răng không ?
– Cứ thử xem!
– Anh câm cái mồm đi!
Tàu điện đi qua Takxim, cái bến thường có nhiều người xuống. Người bán vé đang tiếp tục hăng hái chứng minh rằng Khabib có ba con, không những quên không xé vé, mà nói chung quên cả mình là người bán vé. Miệng anh ta mất hẳn một nửa số răng, nên khi nói anh ta làm bắn cả nước bọt vào mặt khách.
– Tôi mà không biết Khabib có mấy con thì thử hỏi còn ai biết?
– Thật quá buồn cười!
Một trog những người đang cãi nhau quyết định chen ra phía cửa. Nhưng không làm sao len ra được.
– Đừng có chen lấn như thế! Đứng im tại chỗ! Không có tôi đạp cho một cái bây giờ!
– Thôi các ông ơi! Cho cậu bé ấy xuống đi!
Các hành khách chia thành hai nhóm, tiếp tục cãi nhau và chửi bới. Mỗi lúc một hăng.
Một ông có tuổi, cổ như cổ rùa và hai tay run run, bắt đầu làm cho những người đang chửi nhau xấu hổ.
– Các ông các bà không có chút xấu hổ nào cả?
Tôi nghĩ bụng: “Ông già này sẽ cho tất cả mọi người một bài học đây!” Nhưng ông già nói:
– Toàn bộ tai hoạ là ở chỗ trọng tài là trọng tài “dởm”!
Một cậu bé chưng mười ba – mười bốn tuổi, lên tàu ở bến Metghitki, nói với ông già:
– Bố già ơi, ông trọng tài Bakh này có đẳng cấp quốc tế đấy!
– Chúng tôi biết ông ta trở thành trọng tài như thế nào! Ai chứ tôi thì tôi biết toàn bộ những chuyện khuất tất của ông này. Nếu bố tôi vào đảng dân chủ thì ông ấy cũng có thể trở thành trọng tài quốc tế.
– Ôi, ôi, bây giờ lại chuyển sang chuyện chính trị rồi đấy !
Lúc này có giọng ồm ồm vang lên:
– Này! này ! Tàu điện không phải là chỗ nói chuyện chính trị đâu nhé! Bác lái xe ơi! Bác lái xe ! Xem này, trong tàu của bác người ta đang nói chuyện chính trị đây này! Dừng tàu lại đi, tôi xuống đây. Tôi phải tránh xa không có lại mang vạ vào thân!
– Ai nói chuyện chính trị ở đây thế ?
– Ông nói về đảng dân chủ phải không ?
– Cứ cho là tôi nói đấy. Thế thì sao?
– Nói tới đảng dân chủ tức là nói chính trị.
– Các vị ơi, đừng có xen chính trị vào thể thao !
Trong lúc đó ông già vẫn doạ cậu bé:
– Lúc cậu còn đang trong bụng mẹ thì tôi đã đá dự bị cho đội một của câu lạc bộ trẻ “Aivanxarai”. Cậu hiểu không hả, cậu bé ngốc nghếch ?
– Hiểu !
Tàu điện dừng lại ở quãng đường Galatasarai. Người bán vé vẫn tiếp tục nói về những đứa con của Khabib, còn người lái xe cuối cùng cũng không nhịn được nữa. Anh ta quay lại phía toa tàu. Tôi cứ nghĩ chắc anh ta sẽ bảo người bán vé: “Này, thôi đi, anh hãy làm việc của mình đi”.
Nhưng thay vì thế, anh ta lại hỏi :
– Ở đây, ai là người ủng hộ đội “Fener”?
Một hành khách lên tiếng:
– Tôi đây, thì sao? Anh không thích hả ? Tôi ủng hộ đội “Fener” đấy!
Anh lái xe rít lên:
– Tôi không muốn chở những cổ động viên của đội “Fener. Ông xuống xe đi!
– Tôi cũng không muốn đi tàu của người lái xe nào ủng hộ đội “Besiktas”! – Ông khách nói và nhảy ngay xuống tàu.
Tại bến Têpêbasư có người kiểm soát bước lên. Tôi nghĩ thầm: “Thôi chết, gặp đúng viên thanh tra rồi! Từ bến Metghitki chưa xé một vé nào”.
Một trong số hành khách vẫn lải nhải:
– Được rồi! Cứ cho là “Besiktas” thắng “Fener” đi, nhưng đó là một trận đấu thô bạo.
– Đừng nói bậy! – Anh lái xe quát lên.
Ông hành khách cổ vũ cho đội “Fener” sợ bị đuổi ra khỏi tàu nên trốn sau lưng người đàn ông béo phệ.
Người bán vé vẫn tiếp tục chứng minh cho ý kiến của mình:
– Khabib có ba đứa con.Và cả ba là con anh ta, tôi nói sai thì sét đánh chết tại chỗ!
– Nghĩa là anh bảo tôi nói dối hả? Thưa các vị, xin các vị làm chứng ! Người ta công khai làm nhục tôi! Tôi sẽ đưa đơn kiện anh ta ra toà!
– Có chuyện gì thế ? – Người kiểm soát hỏi.
– Đội “Fener” thắng “Besiktas” năm mươi lần chỉ thua có mười lần, vậy mà bọn cặn bã này muốn chứng minh rằng ….
Hoá ra, người kiểm soát cũng ủng hộ đội “Fener”. Anh lái xe và người kiểm soát hoàn toàn đối lập nhau trong tình cảm thể thao.
Anh lái xe quát lên:
– Cái gì, anh muốn doạ phạt chúng tôi đấy à? Viết đi! Chúng tôi sẽ trả, nhưng chúng tôi không chịu thua đâu! Đội “Besiktas” muôn năm…
Anh bán vé cầm cái túi xắc đập vào đầu một hành khách. Ông già thì giật cái cặp đeo lưng của cậu bé ra và đập vào gáy cậu ta một cái. Người kiểm soát thì túm lấy cà vạt của ông ủng hộ đội “Basiktas”. Đúng lúc đó nhân viên cảnh sát đến.
– Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy? – Một trong số cảnh sát hỏi người kiểm soát.
– Bọn họ bảo quả thứ hai “Fener” ghi bàn ở thế việt vị.
– Đứa ngu nào nói thế ? – Viên cảnh sát tức giận.
– Quả ấy thậm chí không phải việt vị, mà dùng tay đưa vào lưới! – Một người nào đó ở giữa toa kêu lên.
Trong đám cảnh sát hoá ra có người ủng hộ đội “Galatasarai”.
– Thôi nào, tất cả đi về đồn!
Đám người cãi nhau kéo về đồn.
Ông cảnh sát trưởng hỏi tôi:
– Ông ở đâu?
– Tôi ở Eczerum.
– Không, tôi hỏi ông ủng hộ đội nào?
– Tôi không ủng hộ đội nào cả.
– Thánh Ala ơi! Thế ông trong câu lạc bộ nào?
Tôi hiểu rằng tôi phải nói tên một câu lạc bộ nào đó, nhưng tôi không biết ông cảnh sát trưởng ủng hộ câu lạc bộ nào, nên tôi cứ nói hú hoạ:
– Tôi ở câu lạc bộ “Fener”!
– Tốt! Ông hãy đứng ở đây.
Ông cảnh sát chia tất cả các hành khách thành các nhóm theo câu lạc bộ mà họ ủng hộ. Sau đó ông hỏi với những người tranh cãi:
– Bây giờ hãy kể xem chuyện gì đã xảy ra?
Ông khách bị vết bầm tím dưới mắt nói ngay:
– Thưa ngài cảnh sát trưởng. Tôi lên tàu điện ở bến Metghitki. Tôi đi làm. Tôi phải xuống ở quảng trường Takxim.
– Tại sao ông không xuống?
Làm sao tôi xuống được?! Mọi người đang cãi nhau về bóng đá, và tôi bị lôi cuốn vào. Đây, cái ông này bảo rằng cầu thủ Mazlum của đội “Fener” ra sân chưa được phép của trọng tài. Đội “Basiktas”đang định làm đơn kiện lên Liên đoàn bóng đá.
Ông cảnh sát trưởng nhảy dựng lên như chạm phải lửa:
– Anh dám nói thế về Mazlum à?
Lợi dụng lúc đó tôi lỉnh ngay khỏi đồn cảnh sát!
Nhân dân ta rất yêu thể thao. Chung quy chỉ có thế thôi!…