NHỚ BẠN

Ngày 04-6 vừa rồi, tôi đã rùng mình khi đọc thấy một lời nhắc từ zalo: “Hôm nay là sinh nhật của La. Gửi ngay sticker dưới đây thay lời chúc mừng”.
Bạn Phùng Văn La của chúng tôi đã đi vào cõi vĩnh hằng, cách đây không lâu mới tròn 49 ngày của thời gian “phân định nghiệp”. Vậy mà zalo vẫn cứ nhắc nhở để bạn bè chúc mừng sinh nhật! Thời đại kỹ thuật số và mạng Internet là thế. Đơn giản, thản nhiên đến lạnh lùng. Tất nhiên là zalo chỉ hoàn thành cái chức năng của nó mà không cần biết đến những nỗi đau. Nhưng ở một góc nhìn khác, có thể thấy mặt tích cực của loại tin nhắn này là nó nhắc nhở người thân và bạn bè quan tâm đến nhau, động viên, chia sẻ niềm vui nhân ngày sinh nhật.
Còn với riêng tôi, cái tin nhắn ấy cứ ám ảnh mãi. Tôi đã nhiều lần mở máy tính ra định viết một cái gì đó cho La nhưng không thể viết được. Cảm giác bao trùm là sự trống vắng.
Những ngày qua, hình bóng của La với giọng nói, nụ cười thân thuộc ấy cứ chập chờn ẩn hiện, ám ảnh trong tâm trí khiến tôi thấy day dứt và xót xa buồn. Tôi vẫn chưa thể quen được với cái ý nghĩ là bạn đã không còn trong cuộc đời này nữa, tôi sẽ không bao giờ còn được gặp bạn nữa!
Sau tất cả những ám ảnh ấy, cuối cùng thì tôi cũng đã viết được một bài thơ nhỏ về bạn. Xin được chia sẻ ở đây  như là một cách giãi bày tâm trạng của mình.
NHỚ BẠN
Chỉ còn trong tậm trí bạn bè thôi
Hình dáng ấy, nụ cười, khuôn mặt ấy
Không thể tin bạn đã xa đến vậy
Cuối dòng sông, mây trắng, chẳng quay về
Tất cả vẫn còn,
tất cả vẫn còn kia
Ân nghĩa ấy một thời ta đã sống
Những bài thơ đã cháy bừng khát vọng
Bàn chân ta ngang dọc khắp nẻo đời.
Đã xa rồi,
                xa lắm
                              bạn La ơi!
Tôi lần lại những dòng thơ cũ
Vẫn còn đó một thời hoa đỏ
Chúng mình đi,
                     mưa nắng
                                       dãi dầu…
Bạn xa rồi, bây giờ bạn nơi đâu?
Bài thơ cũ chân thành như cỏ
Mang theo cả ước mơ còn dang dở
Bạn về nơi mây trắng cuối trời xa
Sẽ chẳng còn được nghe La đọc thơ
Mãi mãi vắng tiếng bạn cười trong bữa nhậu
Hình dáng ấy chìm vào sương khói
Tắt lịm rồi giọt nắng cuối hoàng hôn.
Ta đã sẻ chia bao nỗi vui buồn
Ta đã có chung một thời trai trẻ
Giận hờn gì mà bạn đi vội vã
Để bây giờ hoang vắng một mình tôi!
Tháng 6-2024

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *